Một người nào nói đã từng nói với tôi rằng: "Anh hãy học cách từ chối đi để bảo vệ chính anh. Bi kịch đối diện với hạnh phúc qua một chiếc gương soi ! ". Cũng khoảng 4 năm tôi giữ câu nói này trong lòng và cũng dần hiểu được ẩn ý phía sau nó. Ai cũng có quyền được hưởng hạnh phúc và có định nghĩa về hạnh phúc cho riêng mình. Nhưng còn bi kịch ... nó chỉ có một định nghĩa duy nhất - đi kèm với nỗi đau và sự nuối tiếc. Câu nói trên có nghĩa là "Ngày hôm nay bạn hạnh phúc bao nhiêu thì ngày sau, khi mà những hạnh phúc không thể viên mãn nó sẽ cho ra thứ quả đắng chát của bi kịch"
Tôi hay thấy những người yêu nhau làm rất nhiều thứ. Chụp hình đôi.. quần áo đôi.. cả những tin nhắn yêu thương hay cả những kỷ niệm ngọt ngào cùng những vật chứng nhân tình yêu. Nhưng rồi sau đó, họ chia tay. Những kỉ vật đó chỉ làm cho nỗi nhớ người xưa thêm da diết. Có người chọn cách đốt sạch quên sạch bỏ sạch... có người vẫn ôm lấy nâng niu hằng ngày. Cách nào cũng được cả vì đó là cách bạn chọn nhưng với tôi. Tôi sẽ gói tất cả lại và cất vào một góc tủ rồi quăng chiếc chìa khóa đi. Vì sao như thế ? Không bỏ hết tất cả là một cách bạn tôn trọng người cũ và những gì đã từng có với nhau... Nhưng không thể cứ khư khư ôm lấy bên người. Vì nó sẽ là một vật cản đường bạn đến với những hạnh phúc xứng đáng hơn. Nỗi đau chỉ có thể trải qua, không thể bước qua...
Cả tôi cũng vậy... dù biết rằng cần phải trân trọng những gì đang có ... những gì đã trải qua... nhưng càng trân trọng ... lại càng đau. Có lẽ chỉ khi mất đi người ta mới biết mình đang có cái gì. Nhưng ít ra tôi cũng sẽ không hối tiếc vì đó là lựa chọn của mình. Chỉ là những gì đã trải qua.. tôi cất lại vào một góc rồi quăng chiếc chìa khóa đi... Để sau này mọi thứ vẫn bình thường... vẫn còn chút gì đó trong nhau...
Hạnh phúc và bi kịch luôn song hành cùng nhau. Duyên đến và duyên đi cũng vậy. Suy cho cùng mọi việc là tùy duyên ... nên cứ hãy bình thản đón nhận nó..
KHÔNG AI THIẾU AI MÀ KHÔNG THỂ SỐNG ĐƯỢC CẢ !!!
Tôi hay thấy những người yêu nhau làm rất nhiều thứ. Chụp hình đôi.. quần áo đôi.. cả những tin nhắn yêu thương hay cả những kỷ niệm ngọt ngào cùng những vật chứng nhân tình yêu. Nhưng rồi sau đó, họ chia tay. Những kỉ vật đó chỉ làm cho nỗi nhớ người xưa thêm da diết. Có người chọn cách đốt sạch quên sạch bỏ sạch... có người vẫn ôm lấy nâng niu hằng ngày. Cách nào cũng được cả vì đó là cách bạn chọn nhưng với tôi. Tôi sẽ gói tất cả lại và cất vào một góc tủ rồi quăng chiếc chìa khóa đi. Vì sao như thế ? Không bỏ hết tất cả là một cách bạn tôn trọng người cũ và những gì đã từng có với nhau... Nhưng không thể cứ khư khư ôm lấy bên người. Vì nó sẽ là một vật cản đường bạn đến với những hạnh phúc xứng đáng hơn. Nỗi đau chỉ có thể trải qua, không thể bước qua...
Cả tôi cũng vậy... dù biết rằng cần phải trân trọng những gì đang có ... những gì đã trải qua... nhưng càng trân trọng ... lại càng đau. Có lẽ chỉ khi mất đi người ta mới biết mình đang có cái gì. Nhưng ít ra tôi cũng sẽ không hối tiếc vì đó là lựa chọn của mình. Chỉ là những gì đã trải qua.. tôi cất lại vào một góc rồi quăng chiếc chìa khóa đi... Để sau này mọi thứ vẫn bình thường... vẫn còn chút gì đó trong nhau...
Hạnh phúc và bi kịch luôn song hành cùng nhau. Duyên đến và duyên đi cũng vậy. Suy cho cùng mọi việc là tùy duyên ... nên cứ hãy bình thản đón nhận nó..
KHÔNG AI THIẾU AI MÀ KHÔNG THỂ SỐNG ĐƯỢC CẢ !!!

