Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2013

Chiếc đồng hồ vàng...



Người ta nói, tình đầu khó quên nhưng tình sau sẽ sâu đậm mãi mãi. Sau cái lần đổ vỡ đầu tiên ấy, Anh dường như đã không tin rằng Anh sẽ lại được yêu thương thêm lần nữa . Cho đến khi Anh gặp Cô .. Anh biết Cô từ lâu rồi, nhưng lần đầu tiên gặp nhau có lẽ là buổi lao động toàn trường, lớp Cô trực sân, còn lớp Anh thì sửa sang tầng 2. Lúc ấy vô tình hai người nhận ra nhau - là người quen cũ. Cô bây giờ xinh lắm, dễ thương nữa, trong cái khoảnh khắc ấy, Anh vẫn không tin rằng chính Anh sẽ yêu Cô  đến như thế.

Lúc đó, Yahoo 360º rất phổ biến, hôm ấy có một người qua blog Anh làm quen, sau này mới biết chính là Cô , những dòng blog tình cảm, những lần chat với nhau, chả biết vì sao tình cảm của Anh đối với Cô  cứ lớn dần lớn dần. Lúc đó, Anh đang học năm cuối cấp, khối lượng bài vở phải nói là khổng lồ như dãy Himalya.. lúc đó Anh không dám tỉnh tò với Cô . Chỉ quan tâm lặng lẽ bên cạnh Cô thôi. Nếu hỏi rằng tình yêu bắt đầu từ lúc nào Anh có thể nói rằng, là khi Anh và Cô bắt đầu đồng cảm với nhau, nhịp tim đồng điều với nhau. Nhưng chỉ có trái tim Anh hướng về Cô ...

Thời gian trôi qua, điều gì đến cũng phải đến, Cô đã bắt đầu tìm được tình yêu của riêng mình, lúc đó Anh không nghĩ được gì nữa, chỉ muốn nói ra cho Cô biết tình cảm chất chứa bao lâu nay của Anh. Kết quả là Anh ... thất bại. Nhưng điều lạ lùng là suốt những năm sau ấy, dù Anh không gặp Cô nhiều, không nhớ Cô hằng ngày nhưng không ai có thể mang cho Anh cái cảm giác ấy nữa . Cảm giác yêu một người hơn cả sinh mạng của chính Anh.


Thứ Tư, 13 tháng 2, 2013

Những ngày tháng ấy...

Ai trong cuộc đời mình mà không có mối tình đầu, không có những tình cảm hoang sơ thuần khiết ấy...
Đó sẽ là mối tình , dù không phải là sâu đậm nhất nhưng vẫn sẽ theo ta suốt cuộc đời này ..



Thiên Lý 

Lần đầu tiên em thấy anh là năm em học lớp 3, rồi những năm tháng cuối cùng của tiểu học, anh là anh chảng đánh trống cái của trường , hay đánh trống vào mỗi sáng thứ hai chào cờ . Còn em , đến mãi cuối năm ấy chỉ là một tiểu đội trưởng trong dàn nghi thức Đội của trường, còn anh, học khá, hay làm Đoàn Đội ai cũng biết, chắc chỉ là em biết anh thôi, bây giờ là lớp 8 rồi, gần 5 năm mà anh vẫn chưa hề thay đổi , vẫn mập ú như xưa, bây giờ còn làm lớp trưởng nữa . Em chỉ là lớp phó thôi , mà hình như anh vẫn còn để ý người bạn thân nhất của em phải không ?

Cho đến lúc em viết những dòng này trong nhật ký, em vẫn luôn xem anh là một cột mốc để em có thể vượt qua. Và em cũng không thể định nghĩa tình cảm em dành cho anh là gì, nhưng em biết rằng những ngày tháng ấy, năm lớp 8, khi chúng ta học cùng nhau, sẽ là mảnh ký ức không thể nào phai nhòa trong em.

Trạng Nguyên

Năm ấy là năm lớp 8, Cô ấy còn nhớ mình, trong đôi mắt sâu thẳm kia, mình vẫn biết là cô ấy còn nhớ mình. Bây giờ là cuối học kỳ rồi, qua Tết là chỉ gặp nhau vài tháng nữa thôi. Mà cũng ngộ, trên đời sao lại có người mang cho mình những cảm giác kỳ lạ thế nhỉ , con gái gì mà ngang tàng, hống hách, lại hay ra vẻ, cái gì cũng muốn ăn thua với mình, nhưng lại có một cái sức hút vô hình nào đó với mình, mình rất muốn nói chuyện .... và cãi nhau với cô ấy.

Học kỳ rồi không ngày nào không cãi nhau, từ Văn Toán Lý Hóa đến Sử Địa Tự Nhiên. Mà sao cãi hoài không chán thế nhỉ. Hôm ấy thứ 3,  có kiểm tra Toán,mình không trả lời được và dính 1 roi của cô, vậy mà từ dưới lớp đã có 1 đứa cười như trúng số vậy. Đành vậy, mình cũng không ngờ là 2 hôm sau, đến lượt cố ấy ăn roi vì quên mang vở Lý . Ta nói, cười người hôm trước hôm sau người cười.

Một tuần sau, Trạng Nguyên đến lớp và thấy thiếu thiếu cái gì đó, dường như buổi học hôm nay của anh không còn vui vẻ nữa , Thiên Lý hôm nay nghỉ, không ai biết lý do, cũng không ai tìm hiểu. Buổi học hôm ấy có chút buồn buồn.

Thiên Lý

Mình ăn ở cũng tốt mà sao hôm nay bị đậu mùa rồi, trời ơi lại nghỉ học, lại bỏ bài vở , lại để cho cái thằng Trạng Nguyên đó vênh mặt lên , mà mình nhớ mình ăn ở tốt lắm mà ta, sao lại ra cớ sự này, giờ bị đậu mùa, phải cách ly với mọi người, ba mẹ cũng giữ khoảng cách, ta nói, thân xác hoang tàn không nhận ra, bạn bè cũng chả đứa nào gọi điện hỏi thăm, đúng là lúc hoạn nạn mới biết đâu là bạn, rồi bài vở ai sẽ chép cho mình, mấy bài kiểm tra nữa. Khi nào mới khỏi bệnh đây..


Bác sĩ bảo là bệnh này hai tuần mới khỏi, vậy là hai tuần này không đến lớp đã đành, ngay cả lớp học thêm nữa, thầy cô dạy thêm sẽ nghĩ mình thế nào, lại chuyện bài vở, mà sao chó sủa om sòm vậy. Giờ này ba má có khách sao ?

Trạng Nguyên

Tại sao mình lại nhiều chuyện thế nhỉ ? Tại sao mình lại bao đồng thế nhỉ ?
Đã qua nhà hỏi thăm nó với tư các lớp trưởng thì thôi
Sao hằng ngày mình lại đem tập cho nó - mà còn là tình nguyện nữa
Mà sao hôm nay em ấy mặc áo bà ba xinh thế nhỉ ?
Những chuyện của con tim bộ não làm sao hiểu được

Thì ra , Thiên Lý bị đậu mùa, nghe Mẹ nói thì bệnh này không khó chữa nhưng phải cách ly, mà mình thì, thôi chết mình rồi tía má sư tổ ơi - sao mà dại quá. Tự dưng đi thăm người ta chi cho có nguy cơ mắc bệnh, cũng may tối đó Mẹ nói hồi nhỏ mình có chích ngừa rồi. Nhưng mà bữa nay nhìn nó đáng thương lắm chứ, bệnh ở nhà không ai chăm sóc lại còn phải làm việc nhà, trong lớp không có nó cãi nhau cũng buồn, lớp mình ta phát biểu hoài cũng ngán. Mà cũng thật lạ, lần đầu tiên trong đời, có người hiểu và cảm thông cho mình đến thế, có người biết được suy nghĩ và đồng cảm với mình, hay là.....

Hay là mình nhớ cô ấy thiệt rồi ?

Suốt hai tuần sau đó, Trạng Nguyên ngày nào cũng đem tập qua nhà cho Thiên Lý, ngày nào họ cũng nói chuyện với nhau, ngày càng hiểu nhau hơn, thân nhau hơn, nhưng họ vẫn cãi nhau. Mùa xuân năm ấy, hai người tặng nhau hai cánh thiệp, đó là những cánh thiệp đầu tiên của hai người. Họ không biết rằng suốt những ngày tháng sau đó, họ vẫn tiếp tục cãi nhau, từ bình thường cho đến chiến tranh lạnh, từ oan gia thành oan gia. Chiều nay tôi vô tình gặp lại họ, sau gần 10 năm xa cách, họ bây giờ đã lớn, gặp lại nhau nhưng vẫn còn cãi nhau, người này bị chọc, người kia cười châm biếm và ngược lại. Tôi thấy những tình cảm của họ như vẫn dành cho nhau dù cả hai đã có một nửa của mình, và tôi cũng thấy trong mắt họ, hình bóng của.... những ngày tháng ấy !!!




Bài viết dựa trên câu chuyện của một người bạn thân, mình đặt mình vào vai chàng trai và cô gái, để kể lại câu chuyện này.

Minh Bằng
13.02.2013 - Mùng 3 Tết Quý Tỵ 2013

Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2013

Review : Mỹ Nhân Kế




- Xét về diễn viên và diễn xuất thì nói ra là quá ổn nha. Nhưng mà tuyến vai chưa tới, vai của Hà Tăng thì chưa bộc lộ hết cái nội tâm biến hóa vì Hà Tăng là mấu chốt của cả bộ phim, Thanh Hằng diễn chưa đủ cái tầm của một sát thủ máu lạnh, càng về sau càng quá nhiều cảm xúc, vai của Ngọc Quyên chủ yếu là mê trai và gây cười, còn của Kim Dung thì có cảm xúc nhưng bị lép vế với các mỹ nhân khác. Điểm sáng hiếm hoi là của Diễm My - diễn đạt về cả tính cách lẫn ước mơ hạnh phúc, nói chung là mình thích nhân vật này nhất phim. Chắc do độ tuổi ngang ngang, chứ thật ra Hà Tăng và Thanh Hằng mới quyến rũ nhất. Nhân vật của Lê Thái Hòa xuất hiện chỉ khúc cuối phim và một loại câu thoại, còn nhân vật của Phạm Anh Khoa thì - chung tình mà người xem không thấu.

- Nói về kịch bản : Mình dùng chữ Nhạt vì nó là phần quan trọng nhất. Phim mang màu sắc của thể loại Vô Gian Đạo, mà mình xem đoạn đầu đã biết đoạn sau như thế nào. Hài cũng chưa tới, hành động cũng chưa tới, kịch tích càng không thể đẩy lên đỉnh điểm. Nói đúng nhất là Cổ Trang. Mình không dám nói nhiều về phần này, ai xem sẽ hiểu, nhưng cốt truyện và kỷ xảo quả thật là chưa bằng Thiên Mệnh Anh Hùng - nó làm cho người xem mất cái cảm giác đã mắt. Phim lại dùng lời kể tự sự để miêu tả quá khứ - không thấu được hoàn cảnh của các nhân vật.Bối cảnh chọn là resort Ngọc Sương - Đẹp thì có đẹp nhưng vẫn chưa vượt qua được Thiên Mệnh Anh Hùng. Cảnh quay chính chỉ có Đường Sơn Quán và bãi biển khá là nghèo nàn.

- Tiếc : vì cái đáng nói nhất phim là tình yêu cũng chưa tới nơi tới chốn. Khi mà mối tình đẹp nhất phim không thành. Tình yêu của Hà Tăng thì mù quáng, còn của Thanh Hằng là một tình yêu đồng giới. Cuối cùng thì mình nhận ra một điều. "Những người đàn ông không cần phụ nữ chính là những người đàn ông quyến rũ phụ nữ nhất. Còn điểm yếu nhất của người phụ nữ là quá yêu người đàn ông của họ". Cốt truyện xoay quanh chữ trả thù. Nhưng một kẻ chỉ sống để trả thù vậy khi trả thù được - họ sẽ mất lý tưởng và niềm tin tồn tại. Đó là một nghịch lý tự nhiên. Cuối cùng thì bộ phim vẫn có một giá trị nhân văn “Dù là kỹ nữ, sát thủ, quan binh hay chàng chăn dê thì cũng có tình cảm, có khao khát được sống hạnh phúc" .

- Kết luận lại là Phim này vẫn rất đáng coi vì nó vẫn hay hơn rất nhiều phim dịp Tết. Bài viết mang tính chất cá nhân, cảm xúc riêng nên gạch đá xin chịu. Hope you will enjoy it!

P.s: Vẫn rất thích Diễm My ^^ và thực sự mình kỳ vọng Phim này hay hơn thế nữa. Với lại Phim làm cho người ta ngồi lại tận giây cuối cùng (cho đến khi rạp tắt màn hình) để xem một videoclip. Cá nhân mình thích bản "Chờ Người Nơi Ấy" của dàn mỹ nhân hơn ^^.