Những ngày còn bé, có lần tôi được Cô giáo dẫn vào quan sát nơi mà những ông kẹ chính cống sẽ đi thu thập năng lượng sợ hãi của những em bé. Rồi một ông kẹ tốt nghiệp từ Monster University đã biểu diễn cho tôi thấy thế nào là một ông kẹ thật sự... Và từ đó, tôi quyết tâm phải vào LMonster University chuyên ngành Sợ Hãi
Đó là một ngôi trường tôi hằng mơ ước, có phòng học, ký túc, thư viện những hội nam sinh nữ sinh, những câu lạc bộ và cả những người bạn tốt xung quanh. Và mục tiêu của tôi phải là Học sinh xuất sắc vào cuối kỳ để chiến thắng đứa con dòng họ Sullivan. Tôi ra sức học tập miệt mài và ngày thi cũng đến, nhưng chỉ vì hắn ta mà tôi bị loại và phải chuyển vào học ở Khoa Chế Tạo.
Nhưng tôi không bỏ cuộc, tôi tham gia vào Trò Chơi Sợ Hãi cùng với nhóm mới của mình là Oozma Kappa và không ngờ rằng, thành viên cuối cùng của nhóm chính là tên nhà Sullivan. Càng làm việc với nhóm, tôi càng thấy rằng tình đồng đội, phát huy khả năng riêng biệt của mỗi người và đoàn kết chính là những điều quan trọng nhất, là chìa khóa dẫn đến chiến thắng. Có thể họ không giỏi, nhưng chỉ cần cố gắng và đồng lòng chúng tôi sẽ làm được tất cả.
Một, hai, ba rồi vòng chung kết. Tất cả chúng tôi đã vào được và chiến thắng đến nghẹt thở cuộc thi này. Nhưng, tên Sullivan đã không tin vào tôi, tất cả chỉ vì :"Tôi hoàn toàn không đáng sợ", hắn còn thiết lập lại máy giả lập, giành chiến thắng bằng cách gian lận. Quá mệt mỏi, chán nản.. tôi quyết tâm bước qua cánh cổng dẫn đến thế giới loài người để thử sức mình. Và ... chẳng ai sợ tôi cả. Họ còn xem tôi nhưng một vật cưng.
Tôi không thể tin được là tên Sullivan theo tôi đến cả bên đây thế giới. Ngồi xuống nói chuyện với hắn vài ba câu, hiểu hắn thêm một chút, thân với hắn thêm một chút, phá bỏ sự im lặng. Tôi và hắn quyết tâm trở lại với thế giới của mình. Nhưng cánh cổng đã đóng lại rồi, không thể quay về được. Và chính trong lúc này tôi nhớ lại trong sách cổ có nói rằng nếu chúng tôi có thể thu được một năng lượng sợ hãi đủ lớn, chúng tôi có thể quay về. Và để làm được điều đó, chúng tôi phải hợp sức lại.
Rồi thì bọn con người đang truy bắt chúng tôi bị chúng tôi hù một pha kinh hồn bạt vía. Chúng tôi đã làm được cái điều mà chưa bao giờ trong lịch sử xảy ra. Cái giá phải trả là chúng tôi bị đuổi khỏi trường sau những gì đã gây ra. Nhưng đó chưa phải là kết thúc, chúng tôi trở thành người đưa thư, thức ăn nhanh, giao báo, sửa chửa và rồi cuối cùng chúng tôi cũng được nhận vào một công ty Hù Dọa để làm Ông Kẹ.... để đến được với ước mơ đâu chỉ có một con đường thẳng...
Và bây giờ thì tôi và tên Sullivan đáng ghét kia lại trở thành một cặp bài trùng hoàn hảo. Tôi nhớ nhất câu nói của hắn :"CÓ THỂ CẬU KHÔNG THỂ LÀM CHO NGƯỜI KHÁC SỢ HÃI, NHƯNG CHÍNH CẬU LẠI KHÔNG BIẾT SỢ HÃI VÀ CẬU CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC TẤT CẢ"
P.s : Bonus bản nhạc Shortfilm của Pixar cho phim này "The Blue Umbrella"
http://www.youtube.com/watch?v=RncvCSS1lL4
Đó là một ngôi trường tôi hằng mơ ước, có phòng học, ký túc, thư viện những hội nam sinh nữ sinh, những câu lạc bộ và cả những người bạn tốt xung quanh. Và mục tiêu của tôi phải là Học sinh xuất sắc vào cuối kỳ để chiến thắng đứa con dòng họ Sullivan. Tôi ra sức học tập miệt mài và ngày thi cũng đến, nhưng chỉ vì hắn ta mà tôi bị loại và phải chuyển vào học ở Khoa Chế Tạo.
Nhưng tôi không bỏ cuộc, tôi tham gia vào Trò Chơi Sợ Hãi cùng với nhóm mới của mình là Oozma Kappa và không ngờ rằng, thành viên cuối cùng của nhóm chính là tên nhà Sullivan. Càng làm việc với nhóm, tôi càng thấy rằng tình đồng đội, phát huy khả năng riêng biệt của mỗi người và đoàn kết chính là những điều quan trọng nhất, là chìa khóa dẫn đến chiến thắng. Có thể họ không giỏi, nhưng chỉ cần cố gắng và đồng lòng chúng tôi sẽ làm được tất cả.
Một, hai, ba rồi vòng chung kết. Tất cả chúng tôi đã vào được và chiến thắng đến nghẹt thở cuộc thi này. Nhưng, tên Sullivan đã không tin vào tôi, tất cả chỉ vì :"Tôi hoàn toàn không đáng sợ", hắn còn thiết lập lại máy giả lập, giành chiến thắng bằng cách gian lận. Quá mệt mỏi, chán nản.. tôi quyết tâm bước qua cánh cổng dẫn đến thế giới loài người để thử sức mình. Và ... chẳng ai sợ tôi cả. Họ còn xem tôi nhưng một vật cưng.
Tôi không thể tin được là tên Sullivan theo tôi đến cả bên đây thế giới. Ngồi xuống nói chuyện với hắn vài ba câu, hiểu hắn thêm một chút, thân với hắn thêm một chút, phá bỏ sự im lặng. Tôi và hắn quyết tâm trở lại với thế giới của mình. Nhưng cánh cổng đã đóng lại rồi, không thể quay về được. Và chính trong lúc này tôi nhớ lại trong sách cổ có nói rằng nếu chúng tôi có thể thu được một năng lượng sợ hãi đủ lớn, chúng tôi có thể quay về. Và để làm được điều đó, chúng tôi phải hợp sức lại.
Rồi thì bọn con người đang truy bắt chúng tôi bị chúng tôi hù một pha kinh hồn bạt vía. Chúng tôi đã làm được cái điều mà chưa bao giờ trong lịch sử xảy ra. Cái giá phải trả là chúng tôi bị đuổi khỏi trường sau những gì đã gây ra. Nhưng đó chưa phải là kết thúc, chúng tôi trở thành người đưa thư, thức ăn nhanh, giao báo, sửa chửa và rồi cuối cùng chúng tôi cũng được nhận vào một công ty Hù Dọa để làm Ông Kẹ.... để đến được với ước mơ đâu chỉ có một con đường thẳng...
Và bây giờ thì tôi và tên Sullivan đáng ghét kia lại trở thành một cặp bài trùng hoàn hảo. Tôi nhớ nhất câu nói của hắn :"CÓ THỂ CẬU KHÔNG THỂ LÀM CHO NGƯỜI KHÁC SỢ HÃI, NHƯNG CHÍNH CẬU LẠI KHÔNG BIẾT SỢ HÃI VÀ CẬU CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC TẤT CẢ"
P.s : Bonus bản nhạc Shortfilm của Pixar cho phim này "The Blue Umbrella"
http://www.youtube.com/watch?v=RncvCSS1lL4













