Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

Monster University - Nơi thắp lên những ước mơ

Những ngày còn bé, có lần tôi được Cô giáo dẫn vào quan sát nơi mà những ông kẹ chính cống sẽ đi thu thập năng lượng sợ hãi của những em bé. Rồi một ông kẹ tốt nghiệp từ Monster University đã biểu diễn cho tôi thấy thế nào là một ông kẹ thật sự... Và từ đó, tôi quyết tâm phải vào LMonster University chuyên ngành Sợ Hãi

Đó là một ngôi trường tôi hằng mơ ước, có phòng học, ký túc, thư viện những hội nam sinh nữ sinh, những câu lạc bộ và cả những người bạn tốt xung quanh. Và mục tiêu của tôi phải là Học sinh xuất sắc vào cuối kỳ để chiến thắng đứa con dòng họ Sullivan. Tôi ra sức học tập miệt mài và ngày thi cũng đến, nhưng chỉ vì hắn ta mà tôi bị loại và phải chuyển vào học ở Khoa Chế Tạo.

Nhưng tôi không bỏ cuộc, tôi tham gia vào Trò Chơi Sợ Hãi cùng với nhóm mới của mình là Oozma Kappa và không ngờ rằng, thành viên cuối cùng của nhóm chính là tên nhà Sullivan. Càng làm việc với nhóm, tôi càng thấy rằng tình đồng đội, phát huy khả năng riêng biệt của mỗi người và đoàn kết chính là những điều quan trọng nhất, là chìa khóa dẫn đến chiến thắng. Có thể họ không giỏi, nhưng chỉ cần cố gắng và đồng lòng chúng tôi sẽ làm được tất cả.

Một, hai, ba rồi vòng chung kết. Tất cả chúng tôi đã vào được và chiến thắng đến nghẹt thở cuộc thi này. Nhưng, tên Sullivan đã không tin vào tôi, tất cả chỉ vì :"Tôi hoàn toàn không đáng sợ", hắn còn thiết lập lại máy giả lập, giành chiến thắng bằng cách gian lận. Quá mệt mỏi, chán nản.. tôi quyết tâm bước qua cánh cổng dẫn đến thế giới loài người để thử sức mình. Và ... chẳng ai sợ tôi cả. Họ còn xem tôi nhưng một vật cưng.

Tôi không thể tin được là tên Sullivan theo tôi đến cả bên đây thế giới. Ngồi xuống nói chuyện với hắn vài ba câu, hiểu hắn thêm một chút, thân với hắn thêm một chút, phá bỏ sự im lặng. Tôi và hắn quyết tâm trở lại với thế giới của mình. Nhưng cánh cổng đã đóng lại rồi, không thể quay về được. Và chính trong lúc này tôi nhớ lại trong sách cổ có nói rằng nếu chúng tôi có thể thu được một năng lượng sợ hãi đủ lớn, chúng tôi có thể quay về. Và để làm được điều đó, chúng tôi phải hợp sức lại.

Rồi thì bọn con người đang truy bắt chúng tôi bị chúng tôi hù một pha kinh hồn bạt vía. Chúng tôi đã làm được cái điều mà chưa bao giờ trong lịch sử xảy ra. Cái giá phải trả là chúng tôi bị đuổi khỏi trường sau những gì đã gây ra. Nhưng đó chưa phải là kết thúc, chúng tôi trở thành người đưa thư, thức ăn nhanh, giao báo, sửa chửa và rồi cuối cùng chúng tôi cũng được nhận vào một công ty Hù Dọa để làm Ông Kẹ.... để đến được với ước mơ đâu chỉ có một con đường thẳng...

Và bây giờ thì tôi và tên Sullivan đáng ghét kia lại trở thành một cặp bài trùng hoàn hảo. Tôi nhớ nhất câu nói của hắn :"CÓ THỂ CẬU KHÔNG THỂ LÀM CHO NGƯỜI KHÁC SỢ HÃI, NHƯNG CHÍNH CẬU LẠI KHÔNG BIẾT SỢ HÃI VÀ CẬU CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC TẤT CẢ"

P.s : Bonus bản nhạc Shortfilm của Pixar cho phim này "The Blue Umbrella"
http://www.youtube.com/watch?v=RncvCSS1lL4



Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

Lửa phật

LỬA PHẬT - CÂU CHUYỆN CÔ GÁI, HAI KẺ CHIẾN BINH VÀ ANH BÁN BÁNH MÌ

1. Ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa, xưa đến nỗi nếu diễn tả, nó giống như thời Viễn tây nước Mỹ vừa được khai phá, đã có ánh đèn và những cuộc vui, nhưng cũng không thiếu những vị tu sĩ, có quyền năng đấu tranh với quái vật giữ lấy hòa bình cho đất nước.

Chín năm trước khi câu chuyện trong phim xảy ra, có 4 người bạn là Long, Đạo, Ánh và em trai Ánh. Bốn người cùng ở trong quân ngũ từ lúc nhỏ với lời thề dù có chết cũng phải bảo vệ hòa bình cho đất nước, Đạo và Ánh còn là mối tình đầu của nhau. Một đêm, em trai Ánh bị xử tử hình vì tội đào ngũ phản lại lời thế - mà người thực hiện án lệnh phải là Đạo. Từ đó, Ánh cũng đào ngũ ra đi.

Trong suốt 9 năm ròng rã đó, Đạo đi khắp nơi tìm Ánh không biết là vì muốn bắt Hiền quay trở về quân đội hay là tìm lại mối tình năm xưa. Duyên đưa anh đến với Làng Cát, tại đây anh gặp lại Ánh cùng với gia đình cô ấy. Rất nhiều chuyện phức tạp sau đó xảy ra cùng với một chuỗi những mối quan hệ rối rắm. Cuối cùng Long xuất hiện, và tại Làng Cát, một cuộc chiến ác liệt xảy ra giữa những người năm xưa từng là bạn, từng là quân đội bảo vệ đất nước.


2. Review tí cho vui chứ nói hết cốt truyện thì mất hết cái vui, giờ thì mình xin phép có mấy dòng ngoài lề về bộ phim coi như là vớt vát cho một mùa phim Việt thất bại vì Bụi Đời Chợ Lớn bị cấm chiếu còn Đường Đua chỉ là một nỗi thất vọng lớn lao.

- Sử dụng rất nhiều gia vị quen thuộc: cái tên Làng Cát bắt đầu từ Naruto, chiêu thức Kamejoko quen thuộc của Songoku mà Hùng (con trai của Hiền) sử dụng thành thục, cách thức đấu quyền của Sherlock Holmes... cái tên Bar Ánh Trăng cũng khá hay.

- Diễn viên Roger Yuan không nói tiếng Việt được nên lồng tiếng cho anh ấy là anh Hoàng Phúc, từ hồi ảnh trở lại phim trường toàn đóng vai phản diện và lần lồng tiếng này rất đạt có điều mặt của bác Yuan ít biểu cảm quá.

- Quảng cáo Rượu : vụ này thì nghe báo chí nói, giờ mình mới biết là Việt Nam cấm quãng cáo Rượu còn phim thì đánh nhau ở quán Bar là chính, mà nhân vật chính thì hay uống rượu trước lúc đánh nhau, kiểu thường thấy ở Phim Hongkong.

- Hình ảnh đẹp - phải nói là rất đẹp - đẹp đến lung linh từ bãi cát ven biển đến cả quán Bar và những lúc hoàng hôn. Âm thanh tốt. Chỉ có nhịp tim là mình không đủ độ phiêu để thấm , nó cứ đều đều sao sao ấy.

- Nói chung là phim coi cũng được vì các pha đánh nhau quá tuyệt vời.

- Cái nổi bật nhất phim có lẽ là câu nói của Ngô Thanh Vân : "ANH CÓ BAO GIỜ NGHĨ ĐẾN MỘT GIA ĐÌNH CHƯA ... THỰC SỰ CHÍN NĂM QUA LÀ THỜI GIAN EM HẠNH PHÚC NHẤT VÌ EM CÓ MỘT GIA ĐÌNH THẬT SỰ, CÓ MỘT NGƯỜI CHỒNG VÀ CÓ MỘT ĐỨA CON".



Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Turbo - The Running Snail : Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ

1. Đó là một câu chuyện kỳ lạ đến mức hoang đường. Chú ốc sên Theo luôn mơ ước một ngày mình sẽ trở thành tay đua số một thế giới. Hằng ngày, cậu luôn xem đến thuộc lòng từng câu từng chữ và cả những hành động thần tượng của mình Gagne. Cậu đam mê mơ ước đến nỗi làm trò hề cho cả làng ốc sên mà chả có ai tin cậu, kể cả người anh trai thân thiết. Rồi một ngày, trong cơn tuyệt vọng vì không ai tin cậu, cậu đã bị cuốn vào bình chứa Nitrous Dioxide và chính chất này đã biến đổi cậu đến cấp độ tế bào. Và từ đó, cậu trở thành con ốc sên nhanh nhất thế giới, vận tốc có thể lên đến 320km/h.

Một ngày cậu gặp được Tito và những người bạn hàng xóm cũng như đội đua Ốc Sên, cậu bắt đầu chinh phục tất cả bằng tốc độ của mình và hướng đến giải Indianapolis500. Để có tiền dự giải, Tito đã phải thuyết phục người anh của mình, những người hàng xóm. Nhưng sau cùng, tất cả đều thất bại cho đến khi, những chú ốc sên trong đội đua bắt đầu mang đến những khách hàng mới để thưởng thức tốc độ của Theo

Đủ tiền tham gia giải đầu dành cho con người, tuy nhiên, Ban Tổ Chức đã không cho một chú ốc sên tham gia. Một lần nữa, đội đua ốc sên đã giúp cho Theo thể hiện tốc độ của mình. Cậu trở thành một hiện tượng thật sự thu hút sự quan tâm của cả thế giới qua kênh Youtube. CEO của Indianapolis500 đã phải chiều theo ý kiến của các nhà báo. Và đối thủ lớn nhất lần này của Turbo lại là thần tượng của cậu Gagne. 

Cuộc đua diễn ra và với cái trình tay mơ cộng với cái thân thể nhỏ xíu của minh, Theo đã bị tụt lại phía sau đoàn đua còn Gagne vẫn dẫn đầu như phong độ của nhà vô địch thế giởi. Cuộc đua Indianapolis500này gồm 200 vòng chạy và có rất nhiều khúc ngoặt, mà một trong số đó rải đầy những mảnh cao su gây ra rất nhiều khó khăn cho các tay đua. Được đội đua ốc sên tiếp sức, Turbo  đã tận dụng lợi thế nhỏ bé của mình để len qua gầm xe mà tiến lên phía trước nhưng vỏ ốc động cơ của cậu lại bị bào mòn. Rồi trong những vòng cuối, tất cả dường như bị cuốn theo cậu, từ những khán giả đến cả những người xem qua tivi, ai cũng kỳ vọng vào Theo. Nhưng rồi vào vòng đua cuối cùng, khi cậu và Gagne tiến vào bãi cao su, Theo đã vượt lên nhưng Gagne bằng những ý chí của một nhà vô địch đã lao thẳng vào bãi cao su và một vụ nổ xảy ra. Cuộc đua gián đoạn giữa chừng, và Theo mất đi khả năng của mình. Cậu hoàn toàn tuyệt vọng và chui vào vỏ ốc cho đến khi anh hai của cậu xuất hiện.

Và bây giờ, cậu phải dùng chính tốc độ thật sự của mình chỉ để lao về những mét cuối cùng của vòng đua. Các khán giả hồi hộp theo bước chân chậm chạp của cậu, từ những khán giả tại đường đua đến những khán giả xem qua truyền hình trực tiếp, những chú sên ở quê nhà và cả những khán giả ở rạp phim, tất cả như bị cuốn về phía cậu, trừ 1 người. Trong những nỗ lực cuối cùng, Gagne đã lôi chiếc xe của mình để tiến về đích và Gagne đã chơi xấu Theo. Những cú đạp của Gagne vô tình tiếp sức cho Theo - lúc này đã cuốn vào vỏ ốc để tự vệ - tiến về vạch đích. 

Tất cả khán giả đều vỗ tay cho khoảnh khắc đó. Và một ước mơ của chú sên Theo đã lôi cuốn biết bao con người. Sau đó, tất cả trở về cuộc sống bình thường, cậu không còn đua nữa, nhưng khu phố ngày xưa đã trở nên sầm uất nổi tiếng. Biết bao con người từ khắp mọi nơi đổ về chỉ đển chiêm ngưỡng Turbo - The Running Snail

2. Những điều đáng chú ý nhất phim
- Thật ra thì phim này làm mình nhớ đến Cars của hãng Disney. Nhưng Turbo đã làm được một điều mà Cars không có, đó là thắp lên ước mơ và lôi kéo mọi người. Đương nhiên là phim nào cũng hay cả, những gì mình nói ở đây chính là sự khác biệt.
- Nhân vật Gagne cũng rất đáng chú ý, là người thắp ước mơ cho Theo, cũng là người chiến đấu đến phút cuối cùng nhưng lại bị hào quang và danh vọng làm mờ nhân cách. Mặc khác, chính Gagne cũng nhiều lần chơi xấu Theo. 
- Thật ra thì khi xem phim, mình chú ý rất nhiều đến nhạc phim, nó ảnh hưởng mạnh mẽ đến thành công của phim đó. Tuy nhiên, nếu Despicable Me 2 làm âm thanh quá xuất sắc thì Turbo thật sự không có bài hát nào đáng chú ý, vì tất cả đã bị cuốn theo cuộc đua rồi.
- Những nhân vật trên poster lồng tiếng cho phim thật ra chỉ là nhân vật phụ. Đến giờ nhớ nhất là giọng của Trấn Thành - luôn hài hước nà - sôi động nà - điên mà có duyên nữa nà; đến giọng đầy chất Bắc của Minh Tiệp và giọng giả gái của Dưa Leo. Tuy nhiên, những nhân vật xuyên suốt câu chuyện - Theo (Turbo) và người anh của mình thì hầu như không ai biết là do ai lồng tiếng. Mình chỉ biết đạo diễn lồng tiếng phim là cô Mộng Vân và vai người anh trai của Theo là chú Huy Dũng. Sau vai Eo Chuẩn Man trong Despicable Me 2 thì chú Huy Dũng tiếp tục mang lại phần hồn xuất sắc cho người anh luôn lo lắng cho Theo.


3. Những câu nói hay nhất Phim

- Không có ước mơ nào là quá lớn và không có kẻ mộng mơ nào là quá nhỏ

- Trên đường đua, bạn phải chấp nhận mạo hiểm, vượt lên tất cả nắm lấy cơ hội để chiến thắng hoặc là chạy an toàn và rồi về đích sau cùng. Đó cũng là sự khác nhau của người phi thường và người bình thường - Gagne

- Nếu một ngày em không còn tốc độ này nữa, em sẽ thế nào, trở lại cuộc sống của em đi. Em chỉ là một con ốc sên. - Chet
Nếu như ngày đó đến, thì hôm nay em vẫn sẽ sống hết mình với ước mơ. Em sẽ không từ bỏ - Theo

- Anh đã vượt qua nỗi sợ hãi của loài sên, nhảy ra của sổ, trèo lên lưng con quạ bay ra đây chỉ để thấy em chui rúc trong cái vỏ sên à, em sẽ làm được, em không được bỏ cuộc, không được từ bỏ ước mơ vì nó đã ăn sâu vào máu của em rồi - Chet


Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

Đường Đua hay là Khởi đầu cho Blue Production

1. Cốt truyện

Đường đua xoay quanh nhân vật của Phạm Anh Khoa. Chàng là một tay cờ bạc và trót nợ rất nhiều tiền của Nhan Phúc Vinh, đến nỗi đi đến bước đường cùng, phải đánh cướp, trốn nợ đến nỗi gia đình của Anh Khoa bị Nhan Phúc Vinh giết hết .Trên đường đó chàng gặp nhiều người như Quý Bình, Văn Long và gặp ai thì người đó chết. Quý Bình đóng vai một nhân vật bị truy đuổi trên đường cướp xe của Anh Khoa và vô tình bị Anh Khoa giết chết, còn Văn Long thì chết sau một cuộc đọ súng. Trong bước đường cùng, Phạm Anh Khoa bị truy đuổi đến sòng bạc Nhan Phúc Vinh tại đây xảy ra cảnh loạn chiến.

2. Những điều đáng chú ý nhất phim

- Phim do đạo diễn Nguyễn Khắc Huy - một đạo diễn đã thể hiện được cái chất trẻ của mình dàn dựng. Âm thanh nhạc nền phù hợp, nhất là bài Sầu Đông; ánh sáng phim đúng chất và sử dụng nhiều cảnh quay cận thể hiện được nội tâm nhân vật.
- Tuy nhiên, đây không phải là một phim hay, vì tình tiết rời rạc, không gắn kết và có phần phi logic. Không đến nỗi dùng từ thảm họa nhưng đúng là anh Khắc Huy còn non tay thật. Có những chi tiết mình không thể hiểu : vai trò Quý Bình là gì ? Văn Long ở đâu có quá nhiều tiền ? Và trong vụ nổ cuối phim, Anh Khoa chắc chắn khó sống vậy ai là người gửi chiếc cặp đựng tiền cho vợ Văn Long như lời anh trăn trối với Anh Khoa. Và nhất là câu kết phim nữa ?
- Phim tập trung chủ yếu vào Anh Khoa. Quý Bình, Nhan Phúc Vinh chỉ xuất hiện vừa phải, riêng vai Quý Bình thì mình cũng không biết để làm gì , tuy nhiên phần hành động của phim thì nói thật là nó chủ yếu là đè nhau ra và vật lộn như rất nhiều phim Việt Nam khác chứ không thực sự nổi bật. Mình còn nhớ ở Phim Cướp Biển Caribean phần 2, cuối phim, Johnny Depp bị quái vật biển ăn thịt. Điều này làm khán giả tò mò. Nhưng Đường Đua ngược lại, dù đã cho Đường Đua một cái kết tạm nhưng quá nhiều chi tiết rời rạc và phi lý tạo tiền đề cho phim tiếp theo ra rạp. Xin hỏi, liệu hai phim có sự tương quan nào không, những khúc mắc có được giải quyết thỏa đáng không và như vậy Đường Đua chỉ mang tính PR cho phim tiếp theo và nó không xứng với một kế hoạch truyền thông rầm rộ như vậy. Cái câu kết phim làm cho khán giả tại rạp ồ lên : Vì quá bất ngờ và vì nãy giờ coi mà không hiểu gì hết á. Thường phim đầu tay của cả một đạo diễn mới và nhà sản xuất mới phải ghi dấu ấn thật đậm bằng cốt truyện mạch lạc và hợp lý chứ không phải để ngỏ như vậy. Chi tiết câu kết phim làm không khéo khiến khán giả thất vọng, nếu thay nó bằng những tình tiết như Caribean 2 đã làm được sẽ tốt hơn . Như thế, liệu khán giả có chịu bỏ tiền ra rạp để coi đáp án, hay là sẽ mất niềm tin với cả nhà sản xuất và đạo diễn.

3. So sánh với Bụi Đời Chợ Lớn

Đáng lẽ không có phần này đâu, nhưng do chiến lược PR rầm rộ trên facebook rồi có bạn so sánh nên tui ức quá tui phải làm cho ra lẽ.

Tuyệt nhiên hai phim này chả có cùng hệ quy chiếu để mà so sánh nhé.
- Không cùng thời điểm công chiếu : Rõ ràng một phim bị Cấm rồi bị Leak trên mạng, một phim được PR rầm rộ và được chiếu công khai.
- Không cùng thể loại : Một phim là Hành Động, một phim hơi giống hành động - tâm lý thì làm sao mà so sánh
- Vậy chúng ta phải xét vào Doanh Thu. Nhưng chính vì Bụi Đời Chợ Lớn không được công chiều thì làm sao mà có doanh thu. So sánh thế nào đây, chúng ta dựa vào Hiệu ứng truyền thông.
- Bụi Đời Chợ Lớn : bị cấm chiếu càng khiến thiên hạ tò mò, dù là bản leak nhưng cộng đồng cực kỳ quan tâm và ai xem xong cũng thừa nhận là phim quá hay, quá xuất sắc nếu là bản đã làm hậu kỳ thì âm thanh hình ảnh sẽ còn tốt hơn. Cốt truyện diễn ra chỉ trong một đêm, mạch lạc hợp lý và đầy ý nghĩa nhân văn. Thậm chí có những đề xuất nạp Card điện thoại hoặc xem nhiều lần phim kế của chú Charlie Nguyễn để đỡ lại phim này.
- Đường Đua : được PR rầm rộ nhưng sự thật nó là món ăn chưa chế biến xong. Cốt truyện diễn ra 3 ngày, quá nhiều chi tiết vô lý và phi logic và như phân tích ở trên và nó chỉ để làm nền cho phim kế tiếp. Có bạn bảo là phim Đường Đua làm các pha hành động hay hơn. Mình không dám nói vì là suy nghĩ của bạn ấy, nhưng mình cá chắc một điều ai cũng biết Johnny Trí Nguyễn đánh võ giỏi như thế nào. Và ai coi xong cả 2 phim sẽ tự phân biệt được. Nên nhớ là Đường Đua không phải là phim hành động.

Điều mình muốn nói là : Nếu không cùng hệ quy chiếu thì đừng so sánh hai bộ phim này. Công bằng đi, có phim nào của chú Charlie ra rạp mà không phá kỉ lục doanh thu phòng vé. Đó là minh chứng hùng hồn nhất.

Vì tất cả là một chữ Duyên

1. Tôi còn nhớ mùa xuân năm 2009 ấy, tôi quyết định nộp hồ sơ vào ba trường: Ngân Hàng, Kinh Tế, Y Dược - tất cả đều ở Tp. HCM. Nói ra thì chúng bạn cười, tôi không hề có ước mơ về nghề nghiệp, tức là ngày ấy tôi thích toán học và tin học nhưng tôi chắc chắn rằng con đường tôi sẽ không lâu dài nếu bám vào hai thứ đó. Tôi lại càng không hề nghĩ rằng mình sẽ trở thành kỹ sư bác sỹ hay là doanh nhân tương lai. Lúc đó, tôi chỉ mơ được sống an nhàn hạnh phúc, có công việc đủ sống để lo cho gia đình mình và được ở bên người mình yêu thương. Đến giờ vẫn như thế.


2. Sáng ngày 4/7/2009, tôi quyết định đến điềm thi của trường Kinh tế ở Cần Thơ. Tôi hay nói mọi người là để tiện di chuyển đến điểm thi do đoàn dự thi của tôi ở gần địa điểm của trường Kinh Tế. Lúc đó tôi chưa hề biết gì về cách học, nơi học và quá trình 4 năm ở trường này. Lý do tôi thi vào trường Kinh Tế vì muốn níu kéo nhân duyên với một người. Sau đó thế nào à, là không có sau đó. Tôi và người đó cùng đậu vào trường Kinh Tế, cùng khoa quản lý lớp Đại Cương cũng gặp nhau đôi lần, nhưng không nói chuyện vì không có gì để mà nói, mà chia sẽ với nhau dù ngày xưa .... đó là người hiểu tôi nhất. Rồi cả hai có cuộc sống riêng, tôi cũng hiểu là chữ Duyên đã tàn thì không thể níu kéo được, nhưng đó là điểm bắt đầu cho cái duyên mới. Tôi bắt đầu yêu cái trường Kinh tế này hơn và bắt đầu một hành trình mới tươi đẹp hơn.


3. Thật ra, đó không phải là mối tình tôi day dứt nhất.Vì sao day dứt ư ? Vì tôi là người đến trước, đã có thể là một mối lương duyên cho đến khi em yêu một người khác. Rất đau, đã trốn tránh rất nhiều. Cho nên, điều đầu tiên ở UEH tôi muốn làm là quên một người. Thực sự lúc đó giảng đường Đại cương rất nhiều bạn xinh và dễ thương, nhưng tôi không làm quen cô nào cả có thể vì chiếc bóng người xưa quá lớn. Cho đến khi tôi học Luật và Thầy tôi nhắc đến lời bài hát Sukiyaki - "dù mọi việc thế nào thì vẫn phải ngẩng đầu bước tiếp". Tôi thông suốt mọi chuyện. Mãi sau này có cơ hội nói chuyện với người xưa thì mọi hiểu lầm mới được gỡ bỏ. Mà thật ra đến bây giờ tôi nhận ra rằng, dù tình cảm là thật nhưng dù lúc đó có đến với nhau thì trước sau cũng sẽ chia tay vì bản chất chúng tôi không hợp và thế giới quan của hai người hoàn toàn khác nhau. Em là một tiểu thư chờ một chàng Ma Cà Rồng giải cứu, còn tôi chỉ là Người Sói thích ngắm trăng. Giờ cũng ít nói chuyện, chỉ là vì không có gì để nói. Một người bạn hỏi tôi là có muốn quay lại không - Tôi nói là mọi thứ không còn như xưa nữa rồi :) Vì tôi đang sống trong hiện tại.


4. Những 4 năm ở trường Kinh tế, thật ra cũng có để ý vài bạn, do tính mình thích giao tiếp chứ không tiến tới ai cả, vì không hợp thôi. Thật ra là tôi đang chờ người thực sự dành cho mình xuất hiện. Cũng có lần yêu và cũng có lần đau, ra trường và không còn gặp nhau nữa. Tôi từng vẽ ra rất nhiều viễn cảnh, rằng mình sẽ phải làm sao để đối diện sự thật. Và rồi, sai bét. Rốt cục thì tôi vẫn buồn bã, vẫn có chút day dứt. Nhưng rồi thời gian sẽ có cách làm lành tất cả, chuyện gì đến sẽ phải đến. Có những điều vốn là quy luật tự nhiên, tức là phải đau buồn rồi hết buồn, không thể nào né tránh được. Vì chúng ta không thể làm trái quy luật tự nhiên được. Sau những chuyện tình trước tôi nhận ra rằng: Nếu thật sự thuộc về nhau, định mệnh sẽ có cách làm cho chúng tôi gặp lại. Chúng ta có thể nắm bắt định mệnh nhưng không thể thay đổi nó được. Nên tôi sẽ không đợi chờ một ai mà sẽ sống thật tốt. Vì tất cả ... là một chữ Duyên.


Thượng Đế lấy của tôi vài người nhưng cũng không cần trả cho tôi người khác đâu. Để Định mệnh đưa lối nghen :D

Trích Hồi Ký Lang Thang ở UEH

Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013

The Lone Ranger : Hai chàng kỵ sĩ cô độc

Bối cảnh phim kể về vùng viễn tây xa xưa mà chủ yếu là công cuộc đào bạc của người da trắng và cuộc chiến của người da đỏ. Và hai nhân vật chính của phim là John Reid (Armie Hammer) và Tonto (Johnny Deep) 

1. John Reid 
Một anh chàng luật sư trẻ tuổi trở về quê hương sau 9 năm học ở trường luật với mong muốn là đem kiến thức áp dụng vào thực tế và tin vào công lý và những gì mình được học. Trên chuyến tàu lửa trở về quê hương, anh đã gặp Butch Cavendish và Tonto, giữa lúc hỗn loạn thì anh đã cứu Cavendish và muốn hắn phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Trở lại quê hương, anh gặp lại người anh trai Dan và Rebecca chị dâu - người yêu cũ của anh . Tại đây anh bị cuốn vào công cuộc tìm kiếm định nghĩa công lý của đời mình và trong khi đi tìm tên Cavendish để bắt hắn về chịu tội, toàn đội kỵ binh đã bị phục kích, riêng anh được Tonto và Silver (chú ngựa trắng - linh hồn thần thánh theo quan niệm của người da đỏ) cứu sống. Anh đeo chiếc mặt nạ do Tonto làm từ áo của Dan và trở thành Lone Ranger. Anh lên đường tìm manh mối của Cavendish và trải qua rất nhiều sự việc vào tửu điếm miền Viễn Tây, đấu với lính của Cavendish để cứu Rebecca và gặp người da đỏ. Sau khi trải qua muôn vàn hiểm nguy, anh và Tonto cũng bắt được Cavendish, lần này anh lại muốn đưa hắn về để chịu trách nhiệm trước pháp luật và anh nhận ra sự thật . Chính Cole (Anh trai của Cavendish) là người đứng sau mọi chuyện. Giữa muôn trùng nguy hiểm, bên cạnh anh chỉ còn Tonto và Silver.

2. Tonto
Tonto là vốn là một người con của bộ lạc da đỏ. Trong lúc còn nhỏ anh đa cứu 2 người trên đường về nhà nhưng khi hai gã này tìm thấy ánh bạc lấp lánh dưới dòng sông, họ đã đem chiếc đồng hồ để đổi chác với Tonto về đầu nguồn con sông. Để chắc chắn rằng sẽ độc chiếm con sông này, hai tên ấy đã xóa sổ cả ngôi làng, Tonto may mắn sống sót và từ đó anh đội con chim yêu quý của mình trên đầu và quyết tâm sẽ tìm hai tên da trắng ấy để trả thù. Mất làng và mất tất cả - anh cô độc. Và khi anh sắp bắn được Cavendish thì anh luật sư ngăn lại và John đã trở thành bạn đồng hành của anh cùng với biết bao câu chuyện hài hước và thú vị. Cuối cùng anh cũng đã chiến đấu và chiến thắng và trả thù được cho bộ lạc của mình, nhưng cuối cùng anh là người da đỏ duy nhất còn sót lại :)

3. Những điều đáng chú ý nhất Phim
-  Khi John quyết định trở về quê hương sau 9 năm, khi gặp lại, chị dâu đã hỏi vì sao anh quay về ? Anh trả lời "Vì đây là quê hương của em". Rồi lúc cuối phim khi anh định ra đi và trở thành Lone Ranger, Chị dâu đã nói rằng :"Nếu em cần nơi nào bình yên, sẽ biết tìm Chị nơi nào" - Vì sao Chị không đến New York - "Vì đây là quê hương của Chị"
- Mở đầu phim là hình ảnh rượt đuổi trên tàu và cuối phim cũng thế. Đây là hai trường đoạn giải thích tất cả mấu chốt của bộ phim, từ những ân oán hai bên đến ý nghĩa của đường ray và mỏ bạc. Chiếm được nó là có cả nước Mỹ
- Lúc Cavendish và Cole tìm ra dòng sông bạc và quyết định xóa bỏ ngôi làng của dân da đỏ, Tonto đã quyết báo thù, anh nhặt lại con chim của mình dưới dòng nuóc. Và trong lúc giải cứu John thoát khỏi Cole khi hắn đang hành hình, một bộ lạc da đỏ khác đã hy sinh để cứu Tonto và John. Lúc Tonto và John thoát được, cả bộ lạc đã chết và một lần nữa, Tonto đã nhặt lại con chim của mình và khóc - những người da đỏ lại chết vì mình. Cuối phim, đoàn xe lửa của Cole đã lao xuống dòng nước, Cole bị nước và Bạc đè chết, Bạc đến từ dòng sông đó giờ trở về dòng sông đó. 
- Thành công của phim đến từ cốt truyện logic hài hước và rất ăn khớp với nhau thể hiện tính nhân quả và nhân văn của phim. Từ đạo diễn của 3 phần đầu Cướp biển Caribê - Gore Verbinsky và cặp đôi từng đóng chung 3 phim : Sweeny Todd, Alice in the Wonderland và Lone Ranger : Johnny Deep và Bonham Carter . Âm nhạc do Hans Zimmer viết. Tất cả hòa quyện vào một tác phẩm đáng xem nhất của Disney hè này :)


4. Những câu thoại đáng nhớ nhất phim
- Thiên nhiên ở đây thật là bất ổn, kamosabe - Tonto
- Công bằng là định nghĩa mà mỗi người phải tự đi tìm cho riêng mình, kemosabe - Tonto
- Bọn chúng đã kiểm soát cả đoàn kỵ binh . Nếu những kẻ đó là nhân danh của pháp luật thì tôi sẵn sàng đứng ngoài vòng pháp luật. - John Reid. - Đó là lý do anh phải đeo mặt nạ.
Từ mà Tonto hay nói nhất là Kamosabe tức là Nhầm hàng :) 

Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

Despicable Me 2 : Hành trình đi tìm một nửa của Gru

1. Thực ra cái cốt truyện xuyên suốt của Kẻ Cắp Mặt Trăng 2 chỉ gói gọn ở vài chi tiết : Có một tên ác nhân đã quay lại và đã ăn cắp huyết thanh PL-41 để phục vụ cho tội ác của hắn. Một tổ chức tên là APL đã mời Gru để truy tìm tên ác nhân này. Và điều đáng nói là hành trình đi tìm huyết thanh PL41 cũng là hành trình Gru tìm ra hạnh phúc thật sự của đời mình. Có những lúc anh nhớ lại thời xa xưa, hắn đã nhút nhát thế nào, hắn đã bị người ta xa lánh thế nào. Lucy - một người cũng đôi lần thất bại trong chuyện hẹn hò, tính cách hài hước và hơi tinh nghịch nhưng cũng rất tinh tế đã đem Gru về với yêu thương. Và rồi trong suốt quá trình đó, hai tâm hồn lạc lõng vô tình tìm thấy nhau ... và họ cưới nhau sau 147 hẹn hò.

2. Những điều đáng chú ý nhất phim
- Đạo diễn đã dành nhiều đất diễn hơn cho dàn Minions và chúng cũng chính là tác nhân gây cười gần như suốt phim - đến tận Credit vẫn còn gây cười. Đặc biệt là bài hát phiên bản Short Film : Banana và bài hát đám cưới I Swear ... không còn gì tuyệt vời hơn.
- Nếu đi xem phim này ở nhà hoặc bản phụ đề có lẽ sẽ không có gì khác biệt. Khác biệt là ở bản lồng tiếng này đã có rất nhiều thứ Việt Hóa đưa vào và nó tạo ra sự gần gũi đến không ngờ. Sự thành công của phim không chỉ nằm ở nhân vật Gru của Trấn Thành - nó quá hài hước và có chút tưng tưng. Sự thành công này phải kể đến nhân vật giáo sư Nefario của Đạo diễn lồng tiếng Chú Đạt Phi , giám đốc APL chú Trung Châu, nhân vật phản diện Eduardo / Eo chuẩn men : Huy Dũng....
- Phim thật sự mang đến nhiều tiếng cười và ý nghĩa nhân văn về chuyện cuộc sống tình yêu và gia đình. Rằng một bề ngoài dữ tợn không sánh bằng một tâm hồn yêu thương ba đứa con, rằng hai người dù mất rất nhiều thời gian mới tìm ra nhau, họ vẫn sống chết cùng nhau. Và cái dàn Minions thì thiệt làm cho khán giả muốn cười để xả stress
- Ngoài những nhân vật chính thì thật sự là cô bé Agnes rất đáng yêu, dàn Minions thì lắm trò và con gà nhà Eo chuẩn man thì nhìn dễ thương hết ý.

3. Những câu nói hay nhất phim :
- Thôi tui về nha ông Đít Lung ! - Tên tôi là Mông Lung - Đít hay Mông gì thì cũng là một thôi.
- Agnes à... Lúc con nói Ba thích dì Lucy á.. thì ra là con đúng.. chỉ có điều là Cô ấy sắp đi xa rồi ... chác là Ba không còn gặp lại Cô ấy nữa.
- Lucy là gần về chầu ông bà rồi... tôi có một điều muốn hỏi cô ! - Anh hỏi nhanh đi - sắp rơi vào hang núi lửa rồi - Tôi muốn rủ cô hẹn hò, mà cô nhắm trả lời ra mần sao nè ! - Trời ơi còn gì tuyệt hơn ...

- Trời ơi, tui có thù với con gà [Polito] này ...
- Tôi muốn tạo ra một đội quân phá hủy thế giới nhưng chúng dám động đến gia đình tôi. 


Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

Lá thư gửi chàng trai của 4 năm trước ...

Sáng mở mắt ra, giật mình nhớ ra hôm nay - ngày 18/7... 

Với những ai đó hôm nay có thể là ngày bình thường, một vài ai đó hôm nay là ngày sinh nhật, một số ai đó hôm nay là ngày buồn. Còn với riêng tớ, có lẽ mỗi năm khi đến ngày này lại trở thành niềm khắc khoải trong tớ...

Ờ, 4 năm rồi đó nhỉ ? Nhanh quá, có lẽ bạn sẽ không nhớ đâu và cũng có thể bạn chẳng đọc được cái status này của mình hoặc vô tình thấy tên mình bạn sẽ lướt nhanh thật nhanh. 4 năm, kể từ cái ngày tớ ngây ngô, tớ ngốc nghếch để đánh mất đi một tình bạn đẹp để đến giờ mỗi lần nhớ lại, mỗi lần đọc báo hay đọc truyện tớ lại thấy nhói, thấy giận mình hơn. Người ta bảo con người thật là tham, luôn muốn nhiều hơn những gì mình đang có, và chẳng bao giờ chịu hài lòng và trân trọng những cái hiện tại. Ờ... đã có lúc tớ hạnh phúc như vậy khi luôn biết có một người sẵn sàng giúp tớ mỗi lần nhận được tin nhắn của tớ, lo lắng và quan tâm cho tớ, hiểu tớ và vô tư với tớ. Còn tớ, vì một chút con nít, vì một chút tham lam, vì cả ích kỷ mà gạt hết tất cả, gạt đi cả những gì là con người thật của bạn ấy, xóa đi cả cái tình bạn một thời là thứ tớ tự hào khi nhắc tới...

Là tớ sai.. !

Khi bắt đầu tình bạn, mọi thứ thật giản đơn, vô tư và được bồi đắp theo tháng năm bởi kỷ niệm, bởi sự chân thành, không chút tính toán. Để rồi khi kết thúc tình bạn, là dư âm của những ngọt ngào đã qua và cái ám ảnh mỗi lần giật mình nhớ tới. Một lời "xin lỗi" nói ra thì dễ dàng, nhưng vết thương của lỗi lầm gây ra thì đã không thể lên da non rồi lại y như da cũ được. Cảnh vẫn vậy, người vẫn cái tên cũ, nhưng tình bạn thì đã trôi về nơi nào kí ức xa xôi lắm rồi, nụ cười trong veo ngày xưa ấy thay bằng cái nụ cười xã giao lạnh vô cùng, dòng tin nhắn hồn nhiên vô tư ngày xưa đấy thay bằng dòng tin nhắn vô cảm xúc, một câu nói giỡn ghẹo đùa cũng lưng chừng ngang cơ miệng, muốn nói ra nhưng sao nghẹn ngào.

Tớ không trách bạn và cũng ko có lý do để trách bạn. Bạn đã níu kéo nó, còn tớ bỏ mặc đi. Tớ nói những lời không hay với bạn, tớ gạt bỏ tất cả những gì bạn cố gắng. Sau tất cả có lẽ chúng ta mãi mãi không-thể-bình-thường được với nhau, cả nói chuyện với nhau thôi cũng đủ khó khăn rồi. Đôi lúc tớ vẫn thèm, thèm được bạn chọc như ngày ấy, thèm được nghe tiếng chuông xe đạp quen thuộc, thèm nhìn thấy nụ cười vô tư của bạn, thèm được bạn "Hù" cho một phen hú tim...Ờ, thèm nhìu lắm, nhưng tất cả chỉ là 2 chữ "giá như". 

Tớ vẫn hay ghé facebook bạn, để xem tình hình bạn, tớ vẫn hay lẩn tránh khi ai đó nhắc về bạn và tớ cũng hay giật mình khi đọc được tên bạn ở đâu đó. Nhiều lần tớ muốn hỏi thăm bạn, nhưng lý trí của tớ lại chẳng thắng nổi con tim, tớ sợ hãi rút tay nhanh khỏi bàn phím vì tớ biết tớ không xứng làm bạn cậu. Con bé cứng đầu, ngốc nghếch ngày xưa của tớ đã đánh mất cậu mãi mãi. Bây giờ cậu có khung trời riêng, có những người bạn thật tốt với cậu và tớ cũng có những người bạn mới, thời gian 4 năm đã đẩy chúng ta ra xa thật xa và chẳng thể hiểu và bình thường lại với nhau được nữa rồi.

Người ta nói khi một cánh cửa khác khép lại, sẽ có một cánh cửa mới mở ra và tớ nghĩ điều đó đúng. Nhưng với tớ, tận sâu trong tớ, kí ức về bạn mãi đẹp như vậy và hình ảnh bạn với tớ vẫn sáng vô cùng. Bạn là một phần tuổi thơ của tớ, là một phần vô tư của tớ, và là cả bài học lớn trong tớ. Để mãi những năm gần đây, tớ luôn sợ với hai từ "đánh mất", tớ cố níu lại những gì là đẹp, cố iu thương và quan tâm mọi người, sợ hãi với sự cô đơn, hết cứng đầu, bướng bỉnh và ngang ngạnh. Tự dưng tớ thấy tớ "hiền" và dễ sợ hơn trước, miệng vui cười nhưng lâu lâu lại tự kỷ, bởi tớ đã từng...đã từng làm "đau" 1 người... 

Muốn viết dài thật dài cho những gì tớ giấu kín 4 năm, muốn gọi điện nói hết tất cả, nhưng có lẽ nên để kí ức ngủ quên và để cho bụi thời gian phủ mờ tất cả bạn nhỉ ! Hãy để cho sẹo mãi là sẹo, tớ sẽ nói tất cả cùng trái tim của tớ. Cảm ơn cậu vì đã cùng tớ đi một quãng trên con đường đời, đã chịu bị con bé bướng bỉnh như tớ nhờ vả hoài, đã chịu nghe tớ than vãn đủ điều và cuối cùng đã chịu hết mình với tình bạn...  lặng lẽ nhìn nó bị tớ xé bỏ, cảm ơn cậu đã cho tớ một bài học đắt giá về tình bạn để tớ trân trọng hơn những gì đang có...

Bạn tớ nhất định sẽ luôn vui và hạnh phúc, tớ tin điều đó...còn chúng mình có lẽ sẽ mãi là Người dưng ngược lối mất rồi....

18/7- 4 years for the end...


Phan Nguyễn Thu Hằng 




P.s : Mình thực sự đồng cảm với chàng trai trong lá thư này và càng đồng cảm với cô gái. Chỉ vì một ngả rẽ, một chữ Duyên mà đánh mất nhau. Có lẽ là một ký ức đẹp trong nhau sẽ tốt hơn, nhiều lắm. Vì những chuyện buồn sẽ rất khó để quên...

Thứ Hai, 1 tháng 7, 2013

For the Windy Heart

Bài này retype từ Sổ Tay Cảm Xúc kỳ 34 - Nhạc Sĩ Nguyễn Văn Chung vì đồng cảm với chủ Note

"Hạnh phúc em nhé mặc dù anh mãi cũng không phải là người mang đến cho em hạnh phúc đó. Anh đã yêu em từ cái thời còn mang trên mình màu áo trắng của tuổi học trò. Cái tuổi ngây thơ với bao khát vọng trong tim. Và có nỗi đau nào hơn khi yêu mà không dám nói.

Anh không giận cũng không trách, chỉ hận bản thân mình tại sao lại yêu em đến thế ? Mỗi khi nhìn em cười ! Em đẹp lắm ! - Đẹp bằng tất cả những gì anh nhìn thấy ! Từng lời nói em dành cho anh anh vẫn nhớ. Anh cứ ngu ngơ tin rằng hạnh phúc là thế là một điều gì đó nhỏ nhoi mà em dành cho anh. Không biết em còn nhớ lần đầu tiên ta bước chung đường về không nhỉ ? Lúc ấy anh đã rất luống cuống, chỉ ước cho thời gian ngừng lại, để cho có thể bước cùng em hoài thôi.

Từng ngày từng ngày trôi qua anh cứ nuôi hy vọng về một tình yêu. Nhưng tất cả những cố gắng, những lời ngỏ ý của anh dường như em không biết đến. Đến một ngày, tim anh vỡ vụn ra khi nụ cười em không dành cho anh nữa. Có lẽ, anh chỉ tự cho mình lấy niềm tin, tự mình mơ về một điều gì đó xa vời.

Thời gian cứ trôi qua, 1 năm, 2 năm rồi 3 năm. Anh nghĩ rằng sẽ quên được em. Nhưng không, hình bóng của em đã khắc sâu vào tim anh mất rồi. Đau lắm, đau từng cơn khi thấy em vui cười bên người khác. Đôi lúc anh và em nhìn nhau, anh khẽ cười. Nụ cười trong thầm lặng một tình yêu, phải cười lên để cho em không biết rằng anh đang rất đau.Trong ánh mắt em, anh nhìn thấy một tình yêu dường như đang hé mở. Và anh biết rằng người đó không bao giờ là anh.

Anh xin lỗi ! Đến giờ phút này đây anh đã không còn đủ sức để tiếp tục yêu em nữa. Điều duy nhất bây giờ anh có thể làm là chúc cho em có được một người yêu thật lòng .

Anh sẽ ngừng hy vọng, ngừng mộng mơ, ngừng yêu em !
Tạm biệt em, người anh yêu nhất !



Link bài hát : http://mp3.zing.vn/bai-hat/Trai-Tim-Cua-Gio-Various-Artists/ZW6IOUFC.html

Thứ Sáu, 14 tháng 6, 2013

Duyên

1.Đó là một buổi  chiều sau buổi lễ công chiếu bộ phim The Vow,  4 người chúng tôi lại kéo ra công viên Bàu Cát ngồi phiếm chuyện. Kể ra thì cũng quen hắn được 4 năm rồi, nhưng chỉ nói chuyện thân gần 1 năm trở lại. Hắn ta nói chung là một kẻ kì dị rất ít đi với nhóm, chỉ lâu lâu xem phim thế mà lần nào tui rũ hắn nhậu hắn cũng bảo :” Buồn chuyện tình cảm hả ? Quán nào ? Tao qua liền” . Cũng nhờ nói chuyện với hắn những lúc như thế mà tôi bắt đầu lấy lại được sự cân bằng, còn tìm được mối lương duyên nữa. Nên đôi lúc tôi cũng thầm cảm ơn hắn và ông trời đã để tôi tìm được thứ quý giá nhất đời mình 

2.Ngồi chuyện phiếm với hắn được đôi câu, nghe hắn kể chuyện tình cảm của hắn và cô bạn gái. Hình như hắn thực sự đang có vấn đề, mấy ngày gần đây, ngày nào hắn cũng nhắn cho mình :”Đi nhậu !” – điều mà suốt mấy năm qua chưa bao giờ hắn làm. Ngồi rít điếu thuốc và uống ly cà phê, hắn buôn miệng vài câu 
-   Tao biết nó buồn đó, tao biết nó đau đó nhưng tao vẫn làm vậy. Tao cũng buồn vậy ! Chỉ vì tao muốn nó quên tao đi ?. 
-   Thế mày không nghĩ đến cảm nhận người ta à. Mày chỉ lo cho cái tôi ích kỷ của mày thôi. 
-    Tao biết chứ nhưng tụi tao không có duyên mày à ! 

3.       Đó là lần đầu tiên sau 4 năm tôi thấy hắn bắt đầu biết thương một người đôi khi hơn cả chính hắn. Tôi cũng không hiểu và cũng không muốn hỏi vì sao hắn lại làm vậy và chuyện gì đã xảy ra. Nhưng tôi tin duyên phận cũng là do mình ? Nếu không sao bây giờ tôi có thể hạnh phúc bên cạnh bạn gái tôi (dù chúng tôi đã biết nhau từ 2 năm trước đó)
-          Thì sao chứ ? Mày không thấy tao à ? Mày có thể muốn cô ấy quên mày nhưng mày không được làm vậy ! Mày hiểu chứ - trong một mối quan hệ tình cảm, kiểu gì con gái cũng sẽ là những người nhận lấy đau đớn phần nhiều hơn cả.
Hắn lặng đi. Ừ thì giờ này hắn còn làm gì được nữa. Mọi thứ đã xảy ra rồi

3.Bỗng chốc, hắn hỏi tôi là mày có tin vào duyên phận không ? Tôi nói với hắn là tuỳ thôi, quan trọng là do mình. Hắn cất bước ra về, nhìn cái dáng đi rệu rã và không chút sức sống. Trước khi về hắn còn nói :”Tin là duyên có thật đi! Nếu bây giờ tao gặp Cô ấy , tao sẽ nói hết !.  Tôi cũng không biết nói gì hơn – làm sao có thể chứ. Tôi cũng đưa bạn gái của mình về và cầu chúc cho hắn. Nói là đi về chứ chúng tôi cũng lượng qua hết mấy con phố, năm ba câu chuyện cười và còn đi ăn tối nữa. Về nhà vừa lướt facebook thì trên New Feed đã hiện dòng status
Nếu anh không ngồi cà phê với lũ bạn
Nếu bước chân anh không lặng thầm về trên phố đông
Nếu cơn mưa nào không bất chợt cản lối em về…
Nếu không phải là duyên phận …
Thì liệu…Ta có gặp lại nhau.




Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013

Nếu em không phải một giấc mơ

Đã 5 năm rồi chúng ta không còn gặp nhau nữa, nhưng anh biết rằng hình bóng của em vẫn đâu đó xung quanh anh : trong từng giấc mơ anh thường mơ thấy, trong những góc phố ngày xưa hai đứa cùng đạp xe đi học về, trong những câu chuyện mà bây giờ kể lại sẽ chỉ là những ký ức đẹp mỏng manh và nhẹ nhàng. Những gì giữa chúng ta cứ như một giấc mơ vậy.

Em biết không ! Trong cái khoảnh khắc nhìn thấy em ở dưới sân trường mùa thu năm ấy thì anh đã biết rằng, em sẽ là một điều gì đó rất quan trọng trong đời anh. Đó không phải tình yêu sét đánh lại càng không quá mãnh liệt, nó cứ âm thầm lặng lẽ, từng ngày lớn dần theo thời gian anh quen em. Càng tiếp xúc với em, anh nhận ra một nỗi đồng cảm sâu sắc cùng những nỗi đau mà cả hai đứa cùng đang trải qua. Em biết không ! Thói quen duy nhất của anh chính là vào blog em để đọc từng dòng nhật ký, để biết em như thế nào.

Cho đến một ngày, người ấy xuất hiện và anh trở thành một người thứ ba đến trước. Lời yêu chưa nói ra, những nỗi niềm chôn dấu anh đành giữ lại và anh rút lui trong lặng thầm. Vẫn vào blog của em, nhưng đã không còn comment nữa, vẫn đứng nhìn em từ xa nhưng đã không còn nụ cười đáp lại ánh mắt em. Anh như một gã vô tình và lẩn trốn tất cả mọi thứ về em. Anh quyết định ra đi…

Những ngày tháng học đại học với anh là cả những gì mới lạ, nhưng dù anh đã tìm mọi cách anh vẫn không thể quên em. Anh không muốn cặp cùng một cô gái khác chỉ vì biết rằng đó sẽ chỉ là một người thay thế, anh trốn chạy bằng cách lao vào học tập và công việc. Cùng năm đó, blog yahoo đóng cửa, anh cũng đã không thể ghé thăm blog em hằng ngày…

Tháng ngày trôi qua, khi những nỗi đau đã nguôi ngoai, thì cũng là lúc anh gặp lại em. Những yêu thương hôm nào bỗng chốc sống lại, những ký ức ngủ quên vô tình thức giấc. Sau đó, qua vài người bạn anh biết rằng em và người ấy dù có những hiểu lầm nhưng vẫn rất hạnh phúc, anh cũng đã tìm được facebook của em. Chỉ là anh không nghĩ rằng, nước mắt em lại rơi hằng đêm.

Có phải càng đớn đau là càng hạnh phúc không em ? Có phải đó chính là sự lựa chọn của em không ? Em đến và đi như một cơn mơ. Cho đến bây giờ anh hiểu rằng mãi mãi vẫn sẽ không quên được em. Tình cảm ngày ấy sẽ không bao giờ trở lại được nữa, anh đã không còn là điều gì đó quá quan trọng trong cuộc đời em… Tạm biệt em ..giấc mơ đẹp nhất mà anh từng mơ..


Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

Bi kịch hạnh phúc

Một người nào nói đã từng nói với tôi rằng: "Anh hãy học cách từ chối đi để bảo vệ chính anh. Bi kịch đối diện với hạnh phúc qua một chiếc gương soi ! ". Cũng khoảng 4 năm tôi giữ câu nói này trong lòng và cũng dần hiểu được ẩn ý phía sau nó. Ai cũng có quyền được hưởng hạnh phúc và có định nghĩa về hạnh phúc cho riêng mình. Nhưng còn bi kịch ... nó chỉ có một định nghĩa duy nhất - đi kèm với nỗi đau và sự nuối tiếc. Câu nói trên có nghĩa là "Ngày hôm nay bạn hạnh phúc bao nhiêu thì ngày sau, khi mà những hạnh phúc không thể viên mãn nó sẽ cho ra thứ quả đắng chát của bi kịch"

Tôi hay thấy những người yêu nhau làm rất nhiều thứ. Chụp hình đôi.. quần áo đôi.. cả những tin nhắn yêu thương hay cả những kỷ niệm ngọt ngào cùng những vật chứng nhân tình yêu. Nhưng rồi sau đó, họ chia tay. Những kỉ vật đó chỉ làm cho nỗi nhớ người xưa thêm da diết. Có người chọn cách đốt sạch quên sạch bỏ sạch... có người vẫn ôm lấy nâng niu hằng ngày. Cách nào cũng được cả vì đó là cách bạn chọn nhưng với tôi. Tôi sẽ gói tất cả lại và cất vào một góc tủ rồi quăng chiếc chìa khóa đi. Vì sao như thế ? Không bỏ hết tất cả là một cách bạn tôn trọng người cũ và những gì đã từng có với nhau... Nhưng không thể cứ khư khư ôm lấy bên người. Vì nó sẽ là một vật cản đường bạn đến với những hạnh phúc xứng đáng hơn. Nỗi đau chỉ có thể trải qua, không thể bước qua...

Cả tôi cũng vậy... dù biết rằng cần phải trân trọng những gì đang có ... những gì đã trải qua... nhưng càng trân trọng ... lại càng đau. Có lẽ chỉ khi mất đi người ta mới biết mình đang có cái gì. Nhưng ít ra tôi cũng sẽ không hối tiếc vì đó là lựa chọn của mình. Chỉ là những gì đã trải qua.. tôi cất lại vào một góc rồi quăng chiếc chìa khóa đi... Để sau này mọi thứ vẫn bình thường... vẫn còn chút gì đó trong nhau...

Hạnh phúc và bi kịch luôn song hành cùng nhau. Duyên đến và duyên đi cũng vậy. Suy cho cùng mọi việc là tùy duyên ... nên cứ hãy bình thản đón nhận nó..

KHÔNG AI THIẾU AI MÀ KHÔNG THỂ SỐNG ĐƯỢC CẢ !!!


Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Khoảng cách


Hai hôm trước đi dự sinh nhật của anh Chung, nghe ảnh nói đang tìm một cái tên cho album gồm 12 bài hát mới nhất - được viết trong khoảng thời gian anh và chị Cela cách xa nhau. Mình thử nghĩ và cũng thử đặt mình vào tình huống đó... Và tự thốt ra "Khoảng cách"..Khoảng thời gian này đúng là chả có tinh thần để làm bất cứ việc gì dù còn nhiều dự án và kế hoạch dang dở. Mình đúng là một kẻ dở hơi ... suy nghĩ lý trí và làm việc cảm xúc. Sự thật mình không hiểu con người ta đối xử với nhau trên đời này như thế nào ... Có thể mặt này cười mặt kia khóc .. Nó quá giả tạo

Nói về cái việc phong trào tháo mặt nạ - sống thật với bản thân hay thế giới. Nói thẳng vấn đề thì mình thấy nó không thuyết phục. Bản chất ai cũng có cái mặt nạ của riêng mình... dù cho mặt nạ đại diện cho cái gì thì việc tháo nó xuống sẽ khiến cái bản mặt ta trơ trọi với tiếng đời. Ai sẽ là người chấp nhận bạn.. ai sẽ là người không tổn thương gương mặt bạn.. Tùy người và tùy việc sẽ có cách ứng xử khác nhau. Nhưng mà ... nếu một thế giới chỉ toàn nói thật ... sẽ rất phũ phàng biết bao ... Tôi ghét anh ấy ... hôm nay em mặc cái áo xấu kinh... những lời nói thật đến đau lòng


Mấy ngày qua, có nhiều thứ làm mình phải nghĩ rất nhiều. Phải dựa vào gì để suy đoán.. hành vi .. không có dấu hiệu gì cả... lời nói càng không... Sẽ chẳng có một hy vọng nào cả vì chả có cái hành vi nào chứng minh được... Hay sự thật nó là thế ... không có hàm ý hay khuất tất gì ở đây cả ... mọi thứ rất rõ ràng ... Không nói ra thì mình chả hiểu được đâu... hoặc chính mình lừa mình thôi

Bi kịch đối diện với hạnh phúc qua một chiếc gương. Ý nói càng hạnh phúc sẽ càng đớn đau... mình hiểu và trân trọng đến từng khoảnh khắc và sống hết mình ... và bây giờ mình đang ôm phần nỗi đau tương xứng... do mình cả thôi... nếu không để tâm... không hy vọng ... thì sẽ không thế này. Bản chất chúng thuộc về thế giới khác nhau.. thế giới quan khác nhau... nhân sinh quan khác nhau... chỉ tại mình miễn cưỡng thôi... việc kết hợp hai thứ không phù hợp sẽ chỉ là một sự nuối tiếc... mình cũng đã quyết định bỏ trốn [vâng lại bỏ trốn giống 4 năm về trước] ... nếu mình vô tâm hơn có lẽ đã thoải mái hơn ... thích người ta thì nói... ôm khư khư thì ôm đến kiếp sau luôn [vâng tại vì tôi trân trọng mối quan hệ hiện tại và sợ rằng sẽ đánh mất tất cả] thế giờ bạn đã có những gì vậy :))

Mọi chuyện sẽ ổn thôi... mình sẽ lại bước đi ... không bắt đầu sẽ không có kết thúc ... không hy vọng sẽ không có đớn đau... không quen nhau sẽ không có Khoảng Cách nào cả


Chỉ tại mình thôi : Chạy theo một cái bóng ... không biết trân trọng những thứ khác =))

Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2013

Chiếc đồng hồ vàng...



Người ta nói, tình đầu khó quên nhưng tình sau sẽ sâu đậm mãi mãi. Sau cái lần đổ vỡ đầu tiên ấy, Anh dường như đã không tin rằng Anh sẽ lại được yêu thương thêm lần nữa . Cho đến khi Anh gặp Cô .. Anh biết Cô từ lâu rồi, nhưng lần đầu tiên gặp nhau có lẽ là buổi lao động toàn trường, lớp Cô trực sân, còn lớp Anh thì sửa sang tầng 2. Lúc ấy vô tình hai người nhận ra nhau - là người quen cũ. Cô bây giờ xinh lắm, dễ thương nữa, trong cái khoảnh khắc ấy, Anh vẫn không tin rằng chính Anh sẽ yêu Cô  đến như thế.

Lúc đó, Yahoo 360º rất phổ biến, hôm ấy có một người qua blog Anh làm quen, sau này mới biết chính là Cô , những dòng blog tình cảm, những lần chat với nhau, chả biết vì sao tình cảm của Anh đối với Cô  cứ lớn dần lớn dần. Lúc đó, Anh đang học năm cuối cấp, khối lượng bài vở phải nói là khổng lồ như dãy Himalya.. lúc đó Anh không dám tỉnh tò với Cô . Chỉ quan tâm lặng lẽ bên cạnh Cô thôi. Nếu hỏi rằng tình yêu bắt đầu từ lúc nào Anh có thể nói rằng, là khi Anh và Cô bắt đầu đồng cảm với nhau, nhịp tim đồng điều với nhau. Nhưng chỉ có trái tim Anh hướng về Cô ...

Thời gian trôi qua, điều gì đến cũng phải đến, Cô đã bắt đầu tìm được tình yêu của riêng mình, lúc đó Anh không nghĩ được gì nữa, chỉ muốn nói ra cho Cô biết tình cảm chất chứa bao lâu nay của Anh. Kết quả là Anh ... thất bại. Nhưng điều lạ lùng là suốt những năm sau ấy, dù Anh không gặp Cô nhiều, không nhớ Cô hằng ngày nhưng không ai có thể mang cho Anh cái cảm giác ấy nữa . Cảm giác yêu một người hơn cả sinh mạng của chính Anh.


Thứ Tư, 13 tháng 2, 2013

Những ngày tháng ấy...

Ai trong cuộc đời mình mà không có mối tình đầu, không có những tình cảm hoang sơ thuần khiết ấy...
Đó sẽ là mối tình , dù không phải là sâu đậm nhất nhưng vẫn sẽ theo ta suốt cuộc đời này ..



Thiên Lý 

Lần đầu tiên em thấy anh là năm em học lớp 3, rồi những năm tháng cuối cùng của tiểu học, anh là anh chảng đánh trống cái của trường , hay đánh trống vào mỗi sáng thứ hai chào cờ . Còn em , đến mãi cuối năm ấy chỉ là một tiểu đội trưởng trong dàn nghi thức Đội của trường, còn anh, học khá, hay làm Đoàn Đội ai cũng biết, chắc chỉ là em biết anh thôi, bây giờ là lớp 8 rồi, gần 5 năm mà anh vẫn chưa hề thay đổi , vẫn mập ú như xưa, bây giờ còn làm lớp trưởng nữa . Em chỉ là lớp phó thôi , mà hình như anh vẫn còn để ý người bạn thân nhất của em phải không ?

Cho đến lúc em viết những dòng này trong nhật ký, em vẫn luôn xem anh là một cột mốc để em có thể vượt qua. Và em cũng không thể định nghĩa tình cảm em dành cho anh là gì, nhưng em biết rằng những ngày tháng ấy, năm lớp 8, khi chúng ta học cùng nhau, sẽ là mảnh ký ức không thể nào phai nhòa trong em.

Trạng Nguyên

Năm ấy là năm lớp 8, Cô ấy còn nhớ mình, trong đôi mắt sâu thẳm kia, mình vẫn biết là cô ấy còn nhớ mình. Bây giờ là cuối học kỳ rồi, qua Tết là chỉ gặp nhau vài tháng nữa thôi. Mà cũng ngộ, trên đời sao lại có người mang cho mình những cảm giác kỳ lạ thế nhỉ , con gái gì mà ngang tàng, hống hách, lại hay ra vẻ, cái gì cũng muốn ăn thua với mình, nhưng lại có một cái sức hút vô hình nào đó với mình, mình rất muốn nói chuyện .... và cãi nhau với cô ấy.

Học kỳ rồi không ngày nào không cãi nhau, từ Văn Toán Lý Hóa đến Sử Địa Tự Nhiên. Mà sao cãi hoài không chán thế nhỉ. Hôm ấy thứ 3,  có kiểm tra Toán,mình không trả lời được và dính 1 roi của cô, vậy mà từ dưới lớp đã có 1 đứa cười như trúng số vậy. Đành vậy, mình cũng không ngờ là 2 hôm sau, đến lượt cố ấy ăn roi vì quên mang vở Lý . Ta nói, cười người hôm trước hôm sau người cười.

Một tuần sau, Trạng Nguyên đến lớp và thấy thiếu thiếu cái gì đó, dường như buổi học hôm nay của anh không còn vui vẻ nữa , Thiên Lý hôm nay nghỉ, không ai biết lý do, cũng không ai tìm hiểu. Buổi học hôm ấy có chút buồn buồn.

Thiên Lý

Mình ăn ở cũng tốt mà sao hôm nay bị đậu mùa rồi, trời ơi lại nghỉ học, lại bỏ bài vở , lại để cho cái thằng Trạng Nguyên đó vênh mặt lên , mà mình nhớ mình ăn ở tốt lắm mà ta, sao lại ra cớ sự này, giờ bị đậu mùa, phải cách ly với mọi người, ba mẹ cũng giữ khoảng cách, ta nói, thân xác hoang tàn không nhận ra, bạn bè cũng chả đứa nào gọi điện hỏi thăm, đúng là lúc hoạn nạn mới biết đâu là bạn, rồi bài vở ai sẽ chép cho mình, mấy bài kiểm tra nữa. Khi nào mới khỏi bệnh đây..


Bác sĩ bảo là bệnh này hai tuần mới khỏi, vậy là hai tuần này không đến lớp đã đành, ngay cả lớp học thêm nữa, thầy cô dạy thêm sẽ nghĩ mình thế nào, lại chuyện bài vở, mà sao chó sủa om sòm vậy. Giờ này ba má có khách sao ?

Trạng Nguyên

Tại sao mình lại nhiều chuyện thế nhỉ ? Tại sao mình lại bao đồng thế nhỉ ?
Đã qua nhà hỏi thăm nó với tư các lớp trưởng thì thôi
Sao hằng ngày mình lại đem tập cho nó - mà còn là tình nguyện nữa
Mà sao hôm nay em ấy mặc áo bà ba xinh thế nhỉ ?
Những chuyện của con tim bộ não làm sao hiểu được

Thì ra , Thiên Lý bị đậu mùa, nghe Mẹ nói thì bệnh này không khó chữa nhưng phải cách ly, mà mình thì, thôi chết mình rồi tía má sư tổ ơi - sao mà dại quá. Tự dưng đi thăm người ta chi cho có nguy cơ mắc bệnh, cũng may tối đó Mẹ nói hồi nhỏ mình có chích ngừa rồi. Nhưng mà bữa nay nhìn nó đáng thương lắm chứ, bệnh ở nhà không ai chăm sóc lại còn phải làm việc nhà, trong lớp không có nó cãi nhau cũng buồn, lớp mình ta phát biểu hoài cũng ngán. Mà cũng thật lạ, lần đầu tiên trong đời, có người hiểu và cảm thông cho mình đến thế, có người biết được suy nghĩ và đồng cảm với mình, hay là.....

Hay là mình nhớ cô ấy thiệt rồi ?

Suốt hai tuần sau đó, Trạng Nguyên ngày nào cũng đem tập qua nhà cho Thiên Lý, ngày nào họ cũng nói chuyện với nhau, ngày càng hiểu nhau hơn, thân nhau hơn, nhưng họ vẫn cãi nhau. Mùa xuân năm ấy, hai người tặng nhau hai cánh thiệp, đó là những cánh thiệp đầu tiên của hai người. Họ không biết rằng suốt những ngày tháng sau đó, họ vẫn tiếp tục cãi nhau, từ bình thường cho đến chiến tranh lạnh, từ oan gia thành oan gia. Chiều nay tôi vô tình gặp lại họ, sau gần 10 năm xa cách, họ bây giờ đã lớn, gặp lại nhau nhưng vẫn còn cãi nhau, người này bị chọc, người kia cười châm biếm và ngược lại. Tôi thấy những tình cảm của họ như vẫn dành cho nhau dù cả hai đã có một nửa của mình, và tôi cũng thấy trong mắt họ, hình bóng của.... những ngày tháng ấy !!!




Bài viết dựa trên câu chuyện của một người bạn thân, mình đặt mình vào vai chàng trai và cô gái, để kể lại câu chuyện này.

Minh Bằng
13.02.2013 - Mùng 3 Tết Quý Tỵ 2013

Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2013

Review : Mỹ Nhân Kế




- Xét về diễn viên và diễn xuất thì nói ra là quá ổn nha. Nhưng mà tuyến vai chưa tới, vai của Hà Tăng thì chưa bộc lộ hết cái nội tâm biến hóa vì Hà Tăng là mấu chốt của cả bộ phim, Thanh Hằng diễn chưa đủ cái tầm của một sát thủ máu lạnh, càng về sau càng quá nhiều cảm xúc, vai của Ngọc Quyên chủ yếu là mê trai và gây cười, còn của Kim Dung thì có cảm xúc nhưng bị lép vế với các mỹ nhân khác. Điểm sáng hiếm hoi là của Diễm My - diễn đạt về cả tính cách lẫn ước mơ hạnh phúc, nói chung là mình thích nhân vật này nhất phim. Chắc do độ tuổi ngang ngang, chứ thật ra Hà Tăng và Thanh Hằng mới quyến rũ nhất. Nhân vật của Lê Thái Hòa xuất hiện chỉ khúc cuối phim và một loại câu thoại, còn nhân vật của Phạm Anh Khoa thì - chung tình mà người xem không thấu.

- Nói về kịch bản : Mình dùng chữ Nhạt vì nó là phần quan trọng nhất. Phim mang màu sắc của thể loại Vô Gian Đạo, mà mình xem đoạn đầu đã biết đoạn sau như thế nào. Hài cũng chưa tới, hành động cũng chưa tới, kịch tích càng không thể đẩy lên đỉnh điểm. Nói đúng nhất là Cổ Trang. Mình không dám nói nhiều về phần này, ai xem sẽ hiểu, nhưng cốt truyện và kỷ xảo quả thật là chưa bằng Thiên Mệnh Anh Hùng - nó làm cho người xem mất cái cảm giác đã mắt. Phim lại dùng lời kể tự sự để miêu tả quá khứ - không thấu được hoàn cảnh của các nhân vật.Bối cảnh chọn là resort Ngọc Sương - Đẹp thì có đẹp nhưng vẫn chưa vượt qua được Thiên Mệnh Anh Hùng. Cảnh quay chính chỉ có Đường Sơn Quán và bãi biển khá là nghèo nàn.

- Tiếc : vì cái đáng nói nhất phim là tình yêu cũng chưa tới nơi tới chốn. Khi mà mối tình đẹp nhất phim không thành. Tình yêu của Hà Tăng thì mù quáng, còn của Thanh Hằng là một tình yêu đồng giới. Cuối cùng thì mình nhận ra một điều. "Những người đàn ông không cần phụ nữ chính là những người đàn ông quyến rũ phụ nữ nhất. Còn điểm yếu nhất của người phụ nữ là quá yêu người đàn ông của họ". Cốt truyện xoay quanh chữ trả thù. Nhưng một kẻ chỉ sống để trả thù vậy khi trả thù được - họ sẽ mất lý tưởng và niềm tin tồn tại. Đó là một nghịch lý tự nhiên. Cuối cùng thì bộ phim vẫn có một giá trị nhân văn “Dù là kỹ nữ, sát thủ, quan binh hay chàng chăn dê thì cũng có tình cảm, có khao khát được sống hạnh phúc" .

- Kết luận lại là Phim này vẫn rất đáng coi vì nó vẫn hay hơn rất nhiều phim dịp Tết. Bài viết mang tính chất cá nhân, cảm xúc riêng nên gạch đá xin chịu. Hope you will enjoy it!

P.s: Vẫn rất thích Diễm My ^^ và thực sự mình kỳ vọng Phim này hay hơn thế nữa. Với lại Phim làm cho người ta ngồi lại tận giây cuối cùng (cho đến khi rạp tắt màn hình) để xem một videoclip. Cá nhân mình thích bản "Chờ Người Nơi Ấy" của dàn mỹ nhân hơn ^^.

Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2013

Gặp lại !

Tôi biết mình đã đặt một hoặc một vài giới hạn cho bản thân, không cho phép mình tự dễ dãi với chính mình nữa. Đây sẽ là một câu chuyện hiếm hoi mà tôi kể lại vì tôi sợ nếu không viết ra thì một ngày nào đó tôi sẽ quên mất - mà tôi thì không muốn quên những thứ mà mình vô cùng trân quý. 




Gặp lại

Tôi không biết định nghĩa dài ngắn lâu mau của mỗi người là như thế nào. Có người định lượng ra là một con số ngày cụ thể. Mỗi người có một cảm xúc khác nhau thì con số cũng khác nhau. Với tôi, một khoảng thời gian mà mình gặp lại ai đó, mà cảm xúc ngập tràn thì đã đủ lâu rồi.

Thế này nhé, trên phim có bao giờ bạn thấy cảnh hai nhân vật chính vô tình lạc mất nhau rồi tìm thấy nhau không ? Đúng lúc đó, cả hai người đều vô tình nói một câu giống nhau. Cảm giác của bạn khi xem cảnh đó như thế nào? Và có khi nào trong cuộc sống, bạn ở vào tình huống đó chưa? Tôi chưa từng, nhưng chắc là xúc động, nghẹn ngào và khó diễn tả lắm. Thử đặt mình vào khung cảnh ấy, khi cảm xúc ngập tràn, và cái niềm thương nhớ tưởng chừng như vỡ òa ra.

Tôi không biết định nghĩa chữ Yêu thế nào cho đúng, nhưng tôi nghĩ bạn Yêu ai đó, tức là bạn cũng đang mong muốn sẽ nhận lại ở người ta cái gì đó, đúng không ? Không có hai chiều thì đó là tình đơn phương rồi. Nhưng bạn vẫn cứ quan tâm người ta mà người ta không đáp lại, bạn sẽ thấy hụt hẫng vô cùng. Chỉ là do bạn quá cố chấp thôi. Nếu là của bạn nhân duyên sẽ đưa người ấy về bên bạn.

Nên tôi thích dùng chữ THƯƠNG hơn, vì là THƯƠNG nên tôi không cần ai đáp lại, cũng không cần phải buồn phiền hằng đêm, lại càng không phải thất tình. Vì THƯƠNG một ai đó là điều quý giá trên đời, bạn gặp trăm ngàn người không biết có gặp được một người để bạn THƯƠNG hay  không. THƯƠNG một ai đó với tôi, chỉ đơn giản là muốn được thấy người ấy hằng ngày, thấy nụ cười của người ấy, quan tâm người ấy thật lặng lẽ. Như vậy là đủ rồi ! Tôi biết sẽ có rất nhiều quan điểm trái ngược với tôi, nhưng ai cũng sẽ có nét riêng cho mình. Và tôi muốn chữ THƯƠNG của tôi cũng sẽ thật trong sáng và thuần khiết - chỉ cần người đó được hạnh phúc.

VÌ TÔI THƯƠNG NGƯỜI !
 


Minh Bằng
11h Ngày 26.1.2013